Tuổi trẻ chúng ta thường có những mơ ước thật lớn lao cùng bao hoài bão, nhưng rồi theo thời gian, mọi thứ cứ mờ dần để rồi khi chúng ta già, một lần nữa, chúng ta lại nghĩ về những ước mơ, hoài bão ấy nhưng đó là những nuối tiếc cho tuổi trẻ của mình. Gửi đến các bạn bài thơ khi chúng ta già do chính tôi sáng tác :
Rồi một ngày chúng ta sẽ già đi
Tay chân run, bờ mi khó mở
Nghe khô khan về trong hơi thở,
Bỗng giật mình nhớ tuổi thanh xuân
Nhớ những ngày bước chân bỡ ngỡ
Bước vào đời cùng vạn giấc mơ
Nhưng thời gian xóa mờ tất cả
Theo dòng đời vất vả bon chen
Và cứ thế ta quen dần điều đó
Tự thấy mình thật nhỏ bé giữa đời
Bao mơ ước với ta giờ xa quá
Ta chỉ mơ một cuộc sống bình yên
Ta không dám đối diện con sóng dữ
Hay một lần thử sống với đam mê
Và rất sợ tiếng chê cười đâu đó
Của những người chẳng rõ mặt biết tên
Rồi khi thấy quá khứ thật đáng quên
Ta tiếc nuối cho những ngày đã sống
Nhưng thời gian sẽ không trở lại
Giấc mơ dài đã mãi ra đi.
Khi chúng ta già - Lê Quang Cảnh
0 comments:
Post a Comment